Bài của con Uy

Lưu những bài viết của con trai Trần Hữu Đức Uy về gia đình

VÀI TRANG KÍ ỨC [11A]

Đã 16 năm kể từ khi tôi mở cánh cửa cuộc đời. Và cũng bấy nhiêu năm, tôi được cảm nhận cuộc sống với muôn màu muôn vẻ...Tôi lục tìm lại vài trang kí ức...
Kí ức tôi bắt đầu từ khi tôi tuổi lên 3, những gì đập vào mắt tôi đầu tiên là hình ảnh một đứa bé, tay ôm con gấu bông của bà, bên cạnh là vòng tay ấm áp, nâng niu của ba, của mẹ và của bà. Còn nhớ, cái lần tôi phát hiện một “vật thể lạ”, tôi quyết định sờ thử, để rồi lần đầu tiên biết được con ong, và lần đầu tiên bị nó cắn. Kỉ niệm này tôi sẽ nhớ mãi, vì nó gắn liền với hình ảnh người bà thân thuộc. Bà đã dỗ dàn tôi. Lần đó, nhìn thấy những nét lo lắng trên khuôn mặt bà, tự nhiên tôi lại hết đau. Tôi thầm ước mình...lại bị cắn nữa, để được ôm trọn niềm yêu thương ấy. Ngày ấy mới vô tư làm sao, hạnh phúc làm sao, khi được đón chào cuộc sống.

Lên 4 tuổi, tôi nhớ lắm cái quán bún cá đầu đường, một mùi vị bún quen thuộc, cái vị bún đậm đà của tình thương của ba mẹ. Tôi nhớ lắm cái cảm giác xúc động của mình khi được mẹ và ba chăm chút cho từng miếng ăn cái mặc. Với đồng lương ít ỏi khi ấy, tôi biết ba mẹ đã phải cố gắng như thế nào để cho tôi có được 1 cuộc sống vô lo và no đủ.

5 tuổi, lần đầu tiên tôi có nhận thức rõ ràng về quê ngoại. Tôi chỉ biết đó là quê hương thứ hai của mình, là một thứ gì đó đáng yêu lắm, thân thuộc lắm, với ông ngoại, bà ngoại, các cậu, các mợ, các dì, các dượng. Tôi mong mẹ cho về ngoại mãi, vì ở đó, tôi có thể thoả sức vui đùa với thằng em họ, và về đó, mẹ lại có dịp cười tươi hơn, vui hơn khi ở bên “mẹ của mẹ”, theo cách nói của tôi khi ấy, và các anh chị em.

Lên 6, tôi bước vào lớp 1, bà tôi nắm tay tôi dẫn đến trường. Có bà, tôi lại hết sợ vẻ mới lạ của khung cảnh mới, của ngôi trường, của thầy cô, của bạn bè. Nơi đây, tôi lại có thêm nhiều kỉ niệm đẹp, có thể nói là những kỉ niệm đẹp nhất của cuộc đời...
Còn nhớ, có một buổi chiều, ba quên đón, tôi vừa đi vừa khóc trước cổng trường. May quá! Có một ông xích lô, tôi nhờ ông chở giùm về nhà nội. Về đến nhà, tôi cứ trách ba mãi, vì không đón. Thực ra, hôm ấy ba có đón, nhưng tôi đang bận... đi tiểu nên ba tìm không thấy, đành phải về nhà nội ngồi chờ. Tôi ân hận mãi....
Một buổi chiều thứ 6, năm ấy ông ngoại mất, ba đến trường chở tôi về nhà, để bắt xe đi về ngoại. Còn nhớ lần đó, mẹ gục vào vai tôi mà khóc. Tôi hỏi: “Vì sao mẹ khóc?” Và lần đó tôi đã biết rằng cảm giác mất đi một người thân buồn đến nhường nào, rằng những con người mà tôi cho là mạnh mẽ nhất như ba, như mẹ, như bà, cũng có những phút yếu lòng....

Lớp 2 của tôi, tôi nhớ nhất bà cô nuôi, cô Nhạn. Con người cô cũng đẹp như cái tên cô vậy, cô hiền lành, tốt bụng, dễ mến và rất cưng tôi. Ở bên cô, tôi có cảm giác như được ở cùng một người mẹ thứ 2 vậy. Nhưng cô không thể sánh được với mẹ tôi, bởi vì ngoài tình yêu thương bao la của mẹ, tôi còn cảm nhận được một sự nghiêm khắc cần có của một người mẫu tử. Chính mẹ tôi là người đã cho tôi một bản lĩnh khi bước vào đời. Còn nhớ, những lời tâm tình thủ thỉ của mẹ, những lời khuyên của bà, những lời dạy của ba. Tất cả những thứ ấy, tôi làm sao quên được?


Lên lớp 3, lần đó, lần đầu tiên tôi đánh nhau, với thằng Vương Tú, một thằng cao to hơn mình. Cũng lần đó, tôi hiểu được việc đánh nhau là không tốt, bởi vì...Bởi vì có một người bà buồn rầu lo lắng cho tôi, mẹ khẽ trách mắng và dạy tôi rằng điều đó là không nên, ba tất tả đi sang nhà thằng Tú để...mắng vốn. Tôi không muốn để người thân phải lo lắng cho mình, vì vậy, những trò như vậy, tôi rất ghét, và tôi luôn tìm cách né tránh...
(....)
“Ê! Tụi mày ơi! Mai là buổi chia tay liên hoan rồi! Tụi mình đem cái gì đó lên ăn chơi cho hoành tráng đi!” Lời mấy đứa bạn giục giã làm tôi chợt nhậnn ra mình đã học hết năm cuối cấp. Lần đầu tiên tiên tôi cảm nhận được cái cảm giác chia tay bạn bè. Còn nhớ, hôm đó, mỗi đứa đem một thứ lên để tặng nhau, để chia tay. Tôi đem theo mấy quyển truyện cũ và mấy quả táo, đem lên tặng mỗi đứa 1 ít. Còn nhớ, hôm đó, tôi, thằng Việt và thằng Tâm, ba đứa ôm nhau ngậm ngùi....

Lên cấp 2, tôi làm quen thêm với bao nhiêu là bạn bè mới, thầy cô mới, nhưng không hiểu sao, tôi vẫn có cái cảm giác buồn, bạn bè ở đây không còn biết chia sẻ với nhau những thứ mình có như hồi tôi học cấp I. Lên cấp 2, đã lớn, người ta ít biết sẻ chia với nhau hơn chăng? Hay là tại cái cảm giác khác của tuổi chớm dây thì trỗi dậy? Tôi không rõ, và cũng không hiểu. Còn nhớ, khoảng thời gian đó, tôi đã không hiểu được mình.
Cấp 2 đến mang cho tôi bao nhiêu kỉ niệm, buồn cũng có, mà vui cũng có. Nhưng những chuyện buồn mà tuổi dậy thì của tôi đem đến, có lẽ không thể nào phai nhạt được.

Năm lớp 7, ba đi Hà Nội học Cao học, tôi ở nhà một mình với mẹ. Ở nhà, năm đó, tôi muốn tự thể hiện mình đã lớn, bằng cách không biết nghe ai, không lắng nghe ai, và chỉ sống với nội tâm của chính mình. Năm đó, tôi đã đem cho mẹ tôi thêm bao nhiêu nếp nhăn mới, để trả lại cái ơn của người đã tần tảo nuôi mình sớm hôm ăn học. Tôi ân hận mãi, nhưng có lẽ, sẽ chẳng bao giờ, tôi có thể tự tha thứ cho mình về khoảng thời gian ấy.
Lớp 8, có một lần, mẹ giận, khoá cửa không cho tôi vào nhà. Tôi sợ về sẽ bị đánh, thế là đành đi ngủ bụi ngoài ghế đá trước chợ, xe gửi nhà thằng bạn. Còn nhớ, lần đó, mẹ đã khóc, đã thức suốt đêm để đi tìm đứa con khốn nạn. Cái đứa đã làm ra cho mẹ không biết bao nhiêu chuyện sầu não. Dẫu biết rằng, mẹ bị cao huyết áp....

Lớp 9, có lẽ chuyện bất ngờ và đau lòng nhất đã đến với tôi, cái chuyện mà tôi khôn bao giờ có thể ngờ được. Cái ngày 1/9 năm ấy, bà tôi vào viện vì đột quỵ. Những tưởng sẽ như bao lần trước, bà sẽ hồi phục nhanh chóng. Vậy mà...Lần sốc truyền nước đã làm bà tôi suy sụp. Ngày 2/11, bệnh viện trả bà về nhà, ba tôi phải từ Hà Nội chạy thẳng về, để ở bên bà. Tất cả mọi chuyện tưởng chừng như đã chấm dứt! Vậy mà ông tôi, với tài chữa bệnh đông y mà ông tích cóp suốt hơn 60 năm nay, đã rất cố gắng cứu chữa. Đã có lúc, bà tôi đi lại được, nói được. Ông tôi đã rất hi vọng, bác tôi đã rất hi vọng, ba tôi đã rất hi vọng, tôi đã rất hi vọng...Vậy mà...Tháng 4 năm đó, bệnh bà trở nặng. 12/04, bà tôi đã ra đi vĩnh viễn. Lần thứ 2, tôi biết được cảm giác mất đi nguời thân. Và lần đầu tiên, tôi đã hiểu cảm giác mất đi một người mà ta thật sự yêu quý đau đến mức nào. Và tôi đã hiểu, vì sao hôm đó mẹ khóc. Bởi vì lần này tôi cũng khóc! Tôi khóc vì phải chia tay bà, khóc vì mất đi một chỗ dựa tinh thần vững chắc, khóc vì mất đi người mà tôi tin tưởng nhất để gửi gắm những mó tình cảm lộn xộn của tuổi dậy thì.Còn nhớ, nhật có thể thực, nguyệt có thể khuyết, và người cũng có thể ra đi...Nhưng, tôi chợt nhớ ra bà tôi không thích con trai khóc. Vì vậy, trong suốt đám tang bà, tôi không khóc một tiếng nào. Từ đó, tôi tự nhủ với lòng mình, phải cố gắng hơn, phải nỗ lực hơn, để làm vui lòng bà. Phải sống xứng đáng hơn nữa với những gì bà đã cho mình. Với tôi, những thứ đó là niềm tin, là bản lĩnh, là khát vọng sống, là những cách ứng xử hàng ngày...Từ đó, tôi không khóc nữa, mà cố gắng hơn, biến nỗi đau thành hành động. Năm đó, tôi thi đậu vào Lê Quý Đôn...
Trường mới của tôi thật là đẹp, với những thầy cô tốt, những người bạn tốt, những người đã mang lại tôi biết bao kỉ niệm đẹp, cho tôi những bài học quý. Tôi nhận ra được có mình có thể chia sẻ vào đây một ít tâm tình...

Năm lớp 11, tôi chuẩn bị buổi giao lưu của diễn đàn, ngay những lúc tôi gặp khó khăn nhất, là lúc những người bạn thân từ thời xưa, từ thời cấp một, xuất hiện. Bọn họ đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Và càng làm tôi ngạc nhiên hơn, vì dù trong bất kì hoàn cảnh nào, tụi hắn đều không bỏ rơi tôi, mà trái lại, càng hăng hái giúp tôi, làm bao nhiêu điều. Tôi nhớ chứ, nhớ mãi những câu chuyện tình bạn giữa chúng tôi. Còn nhớ, tình bạn đẹp lắm...

Hôm nay tôi ngồi đây viết vài dòng kí ức này...
Trần Hữu Đức Uy - 11Anh (2009 - 2010)