Gần tuổi bốn mươi tôi biết mình hời hợt
Sống rất lãng du làm khổ gia đình
Tiền, tiền, tiền với đời là điệp khúc
Còn tôi không tiền vẫn cứ coi khinh
Ôi những đồng tiền giấy vô thanh
Không thể thành thơ
Không thăng hoa thành nhạc
Nhưng không thể làm ve sầu suốt ngày ca hát
Không thể vung tiền trong những cuộc vui
***
Gì thì gì tôi cũng sắp bốn mươi
Còn gì đau hơn bất tài vô tướng
Cứ việc mình mình
Lạc bước trong thế giới ảo với bao tưởng tượng
Mở mắt nhìn hoá đơn méo hết mặt mày
Không lẽ kiếm tiền chỉ nhờ ăn may
Hay tự biến mình thành gã ba hoa phét lác
Thất thểu về nhà vợ con xơ xác
Tiền đâu, tiền đâu, câu hỏi lòng vòng
***
Tuổi gần bốn mươi vẫn hoàn tay không
Tích cốc phòng cơ không lo không nghĩ
Tự giận mình: ta, thằng ích kỷ
Hay hớm gì đâu ca khúc thanh bần?
Dẫu với đời, ta không vướng nợ nần
Ta nợ gia đình sức dài vai rộng
Bỗng thấy vô duyên câu "ăn để sống"
Không kiếm ra tiền, mai mốt lấy gì ăn?
3.2008
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét