Thứ Tư, tháng 9 28, 2011

Con đi học tròn một tháng

Hôm nay là 27 tháng 9 năm 2011, tròn một tháng con trai lớn đi học trường Ngoại Thương thành phố Hồ Chí Minh.
Khi con ở nhà, hay bị ba la vì bừa bãi lộn xộn. Bây giờ, vào ở trọ, cũng đã có tiến bộ hơn. Nhưng tất cả mới chỉ là khởi đầu, còn rất nhiều việc phải lo trong tương lai. Con được vào lớp Cử nhân Chất lượng cao, nghe giảng bằng tiếng Anh, mai mốt có điều kiện hơn trong công việc, giao tiếp.
Mới vào Sài Gòn, con đã đi khắp nơi để cho biết đường, thể hiện được tính năng động, thích nghi nhanh. Nhưng cần phải cảnh giác hơn với những trò lừa tinh quái của dân giang hồ. Tính con hồn nhiên, dễ bắt chuyện, đã bị gặp ngay đám cò mồi dụ dỗ làm trai bao!!! Nghe con kể lại, với giọng sửng sốt, mình chỉ cười và lo con sẽ còn gặp nhiều chiêu thức tinh vi hơn. Mình biết tính con, nên khoản này có thể yên tâm.
Trong đó, con thỉnh thoảng tới thăm bà con. Có lẽ giờ này ăn cơm bụi hoài, cu con cũng ngán nên thèm không khí gia đình. Giống mình ngày xưa, nhào vào nội trú để rèn luyện tính tự lập, cuối tuần lại mò về nhà ăn cơm mẹ nấu. Chỉ có điều cu con học xa, thiệt thòi hơn, chỉ về vào dịp hè, dịp Tết.
Môi trường Đại học sẽ giúp con trưởng thành hơn, đúng với lứa tuổi của mình. Mong con mau tiến bộ và càng chững chạc hơn.

Thứ Năm, tháng 7 21, 2011

Con có kết quả thi Đại học

Tối nay cuối cùng cũng có kết quả thi đại học ngoại thương của con. 21,75 làm tròn thành 22 điểm, chưa tính điểm thưởng và điểm khu vực. Biểu điểm này mấp mé, nhưng hy vọng theo thông báo điểm năm nay của Ngoại Thương cơ sở phía Nam thấp hơn thì hy vọng con đậu.
Vui nhưng vẫn tiếc vì những chữ nếu...
Mà thôi cũng chẳng lăn tăn làm gì những chuyện đã qua. Bây giờ là phải lo chuyện sắp tới con đi học như thế nào. Con đi học, bố mẹ thì lo làm nhà. Nhìn chung chồng chất những thử thách. Chẳng sao, bây giờ dẫu sao cũng sướng hơn cái thời khốn khổ khốn nạn ngày trước. Mẹ đã lo được cho mình học hành thành người, phải vất vả bao nhiêu. Chả lẽ mình không noi theo để chăm cho con khôn lớn?
Chỉ lo một điều với tính ương bướng gàn dở củ cu con, khó có sự suôn sẻ thuận lợi trong quá trình học. Môi trường đại học là sự cạnh tranh khốc liệt vô cùng, và tất nhiên hy vọng con mình sẽ trưởng thành! Cũng mong tâm lý con vững vàng hơn để tránh khỏi những sai sót đáng tiếc.
Cũng còn lo, kiến thức sống, kiến thức văn hóa ứng xử của con còn mỏng quá, cứ thẳng băng theo ý mình thì khó mà mềm mỏng linh hoạt trong bất cứ công việc gì. Tính đó sẽ ảnh hưởng cả những dự định, những tính toán của con, làm nghèo ý tưởng sáng tạo trong cuôc sống.
Chỉ mong con càng lớn càng khôn ra, còn như tình trạng hiện tại thì chỉ biết phán với tư cách một ông cha: Dại lắm! Khờ lắm!

Thứ Tư, tháng 3 02, 2011

Mama...!

Còn hơn một tháng nữa lại đến giỗ Mẹ ...Bây giờ là tháng Ba - tháng có Ngày Quốc tế Phụ nữ!
Lần giở những trang viết cũ trên blog, con chợt nghe lại bài hát Mama qua giọng ca của Robertino Loretti - bài hát con đã nhẩm theo bằng tiếng Việt bao nhiêu lần những ngày chăm Mẹ bên giường bệnh: "Tim con rung lên khi nghe tiếng Mẹ...", con hát trong nước mắt chảy lặng lẽ, còn Mẹ thì bằn bặt, thiêm thiếp... Câu hát ấy bây giờ lại vang lên. Mẹ ơi! Con nhớ Mẹ!


Con biết và tin một điều: Người mà ta yêu thương sẽ không bao giờ mất đi, nếu trong tim ta luôn ngập tràn hình bóng người đã khuất! Vâng, con tin Mẹ vẫn lặng lẽ và hiền dịu dõi theo từng bước đường đời của con, dù con bây giờ đã sắp sang tuổi bốn mươi ba và sau này dù con có da mồi tóc bạc thì Mẹ kính yêu vẫn luôn là hình ảnh đẹp nhất cuộc đời con!
Nỗi buồn rồi lắng lại, qua đi! Nhưng những ân tình Mẹ dành cho con đã thành kỉ vật vô giá. Đôi khi ăn một món trong bữa cơm gia đình, chợt bâng khuâng: món này ngày xưa Mẹ nấu ngon lắm! Đôi khi phụ bếp, vợ con lại nhắc: món này ngày xưa Mẹ bày em làm! Lên lớp giảng bài, gặp tác phẩm nào có những câu những ý viết về người mẹ, con lại lặng người một lát và nói cho học trò bằng nguyên vẹn niềm xúc động của lòng con nhớ về Mẹ!
Thời gian rồi sẽ lặng lẽ trôi đi, nhưng Mẹ ơi, có khi nào thời gian có thể xóa nhòa hình bóng Mẹ trong tim con? Hàng năm, Cha đều nhớ sinh nhật của chúng con và các cháu, và thường tặng những cuốn sách nho nhỏ. Trong những cuốn sách của Cha, con cảm nhận được điều Cha mong mỏi: những cuốn cẩm nang cho những bậc làm Cha Mẹ, những sách Hạt giống tâm hồn...Chúng con hiểu Cha như muốn gánh phần của Mẹ, tiếp tục khuyên răn chúng con và các cháu về tình cảm gia đình, uốn nắn giáo dục con cháu... Ngày xưa, Mẹ có bao giờ phải nặng lời mắng mỏ mà luôn nhẹ nhàng nhắc nhở, thậm chí bênh con bênh cháu, là chỗ dựa là tất cả tình yêu thương mà chúng con luôn có cảm giác được dìu dắt nâng đỡ! Mẹ coi dâu như con gái trong nhà, mẹ là Bà Nội tuyệt vời trong tâm khảm những đứa con bé bỏng dại khờ của chúng con! Con đã được đọc những dòng con trai con viết về Bà Nội mà trào nước mắt vì nhớ Mẹ, cảm động vì những đứa con của con học được ở Bà Nội tình yêu thương, biết trân trọng những giá trị cuộc sống. 
Mẹ ơi, ngày xưa Mẹ thích hát và Mẹ cũng thích nghe con hát, dù có khi con chỉ hát những lời vớ vẩn ghẹo cho Mẹ cười! Con chợt bàng hoàng nhận ra trong những bài con hát Mẹ nghe, chưa bao giờ con hát trọn vẹn một bài về Mẹ. Khi con hát Bông hồng cài áo, hát Mama bên giường bệnh thì Mẹ đã nằm mê man...nhưng con vẫn tin và mong Mẹ nghe được những lời con hát! Như ngày xưa khi còn đi học, con tập thổi sáo bài Lòng Mẹ của Y Vân, dẫu nốt lạc sai vấp lên vấp xuống, Mẹ đã nhìn con trìu mến biết bao nhiêu
Mẹ ơi! Bây giờ con lại hát cho Mẹ nghe nhé: Ôi Mẹ, cả cuộc đời con chỉ ôm ấp hình bóng Mẹ! Ôi Mẹ! Thật tuyệt vời và bao hạnh phúc ở bên Mẹ! Con ca lên khúc ca ân tình, bao nhiêu xa cách nay xa rồi! Con nâng niu ôm lấy cánh tay Mẹ yêu, rung trong tim con Mẹ mến yêu... Mẹ ơi, con thèm được nâng cánh tay gầy guộc khẳng khiu mà mát rượi của Mẹ, khẽ áp vào khuôn mặt, để được hôn lên đôi bàn tay đã nâng niu chăm bẵm cho chúng con khôn lớn, để cảm nhận tình Mẹ bao la biết bao!

Chủ Nhật, tháng 1 30, 2011

Thứ Năm, tháng 1 20, 2011

Một lần chợt nghe quê quán tôi xưa...

Những ngày cuối năm âm lịch, không có quá nhiều việc để làm ngoài những việc lặt vặt tủn mủn: mai in giáo án, coi lại một mớ sổ sách chuẩn bị cho sếp kiểm tra, liên hoan tổng kết tại trung tâm, liên hoan mừng tập thơ VNT ra mắt, liên hoan xóm, tất niên trường... Cuộc đời cứ đuổi theo những cái linh tinh vụn vặt ấy cũng đủ mệt. Tháng trước thì chóng mặt với đám cưới, đám hỏi, đám chết. Vèo vèo rồi thời gian trôi đi... chả mấy chốc mà tuổi già sầm sập đến mau!
Chợt thèm một chút bình yên quê nhà, một khoảnh khắc thong thả đọc vài bài thơ hay, nhấp ngụm trà, đủng đỉnh khai bút cho nguồn văn tiếp tục thăng hoa. Bây giờ không còn quá trẻ và cũng chưa quá già để nghĩ đến hai chữ "bon chen". Danh - Lợi - Quyền luôn là cái bả phù hoa hấp dẫn nhưng nếm thử thì mới thấy đắng nghét.
Thèm chút yên bình như người bạn văn quý: Cầm cần gã chẳng câu chi - Dăm con cá lẻ nhâm nhi tháng ngày... Vui cho anh bạn sau bao bầm giập thị phi cuối cùng cũng tự khẳng định được chính mình sau chuỗi ngày ê chề! Cái Danh ấy vào thời điểm ấy mới đáng quí làm sao, vì nó là minh chứng cho Đời - dẫu sao cũng công bằng! Nhưng rồi cái danh ấy cũng chẳng đem thêm chút lợi nào, bạn mình hắn vẫn cứ thế: cầm cần gã chẳng câu chi...
Còn mình?
Cũng đã nhận ra con đường của mình khá rõ nét, tuy có chút khó chịu vì phải làm những việc con con, nhưng thà thế còn hơn phải ồn ào, phải hể hả, phải xun xoe quỵ lụy vì một tham vọng nào đấy! Dạo này hay đọc Kinh Dịch, đủ thứ liên quan nào là Liên Hoa độn pháp, Bát quái, Âm dương...cũng nhức đầu! Có lẽ mình không đủ kiên nhẫn như một học giả đào sâu tận cùng kiến thức mà cứ như gã rong chơi, nắm vấn đề đại thể rồi nghiệm một chút cho riêng mình. Thế là đủ. Có lẽ cuộc sống cũng chẳng cần phức tạp quá!
Chợt thèm về quê Mẹ, quẩn quanh bên chị để làm thằng em út, vòi bác làm cho em món bún chả. Lâu ngày thèm bún chả, nhớ cái vị chua ngọt của nước chấm quyện lẫn với thịt nướng, rau ghém thơm lừng! Cuộc sống khi nào hết lo toan, hết bận bịu những chuyện vặt vãnh?


Cuối năm, nhìn trong nhà còn ngổn ngang đủ thứ lặt vặt. Cũng phải sắp xếp từ từ: lau chùi đồ đạc, sắp xếp sách vở, sửa cái quạt hư, chuẩn bị vài chậu hoa...có lẽ thế cũng vui. Và mong ngày xuân nhà mình đầy ắp tiếng cười, hy vọng con trai lớn thêm một tuổi sẽ chững chạc hơn, còn thằng cu em thì cứ thỉnh thoảng pha trò hài cho ba mẹ cười ngắt nghẻo, vậy là vui rồi! Chưa lo được cái gì lớn, thì bắt đầu từ những chuyện nho nhỏ...