Chiều núi Thơm phảng phất khói hương trầm
Chúng con về đây trước ngày giỗ Mẹ
Ngàn cây số chị vào, bao mừng tủi
Quà quê hương dâng Mẹ chút tình con!
Bốn năm rồi, Mẹ nằm lại núi Thơm
Chúng con mỏi mê mưu sinh tất bật
Mỗi lúc về quê, người còn kẻ mất
Nghĩa trang làng ngày tảo mộ đông hơn...
Cứ nghĩ vu vơ trong phảng phất nhang trầm
Hương linh Mẹ đang về cùng con cháu
Ánh mắt Mẹ nhìn chúng con đau đáu
Phút đi xa người chưa kịp dặn gì!
Biết thời gian cứ lần lữa trôi đi
Chị đã sáu mươi, anh cũng gần năm chục
Bốn ba tuổi là con, thằng út
Trước Mẹ chúng con vẫn cứ trẻ thơ
Chị thèm nghe lời Mẹ mắng như xưa
Anh vẫn nghịch mong Mẹ chau mày lại!
Con lại muốn mình được thêm bé lại
"Ún ín" ngày nào luôn được Mẹ bênh!
Chiều núi Thơm nắng bỗng trải mông mênh
Đường xa quá, chúng con đành xa Mẹ
Mẹ khôn thiêng xin hãy an lòng nhé
Chúng con trọn đời nhớ chữ thương yêu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét